Kinh doanh thua vì chúng ta thua vì thích làm nạn nhân

Chúng ta thua vì thích làm nạn nhân. Thích được vuốt ve rằng mình giỏi, mình đúng, mình có tố chất, mình chỉ thiếu công cụ. Và chính cái tâm lý đó biến chúng ta thành gà.

Tôi cũng là một con gà như vậy. Một thằng chủ đi làm thật, gồng thật, nhưng khi thua thì lại muốn nghe một câu dễ chịu hơn sự thật. Muốn tin rằng sản phẩm mình cũng ổn, dịch vụ mình cũng được, chỉ là chưa biết online, chưa biết xây thương hiệu, chưa biết marketing. cho mấy thứ đó nhận lỗi thì tôi sẽ không còn phải tự nhận mình ngu, mình sai, mình làm chưa đủ tốt.

Và khóa học, sách vở, thầy cô ngoài kia sống nhờ đúng chỗ đó. Họ không nói “anh sai rồi”. Họ nói “anh đúng rồi, chỉ là chưa biết cách”. Họ không nói “sản phẩm anh kém”. Họ nói “sản phẩm ngon mà không bán được là có thật”. Dịch ra rất đơn giản: đi học đi, nộp tiền cho tao đi. Nếu họ nói thẳng “do anh ngu, do sản phẩm anh dở, do dịch vụ anh không đáng tiền” thì ai còn đi học marketing, ai còn đóng tiền VIP cho cô thầy nữa.

Thế là cái tôi được cho ăn kẹo. Chúng ta được làm người giỏi, người đúng, người đáng thương. Được đổ lỗi cho hoàn cảnh, cho công cụ, cho nền tảng, cho thời thế. Được làm nạn nhân thì dễ chịu hơn rất nhiều so với việc đứng thẳng và nhận rằng mọi thứ thua vì chính mình.

Tệ hơn nữa, họ còn nhồi cho chúng ta một thứ cực độc, muốn giỏi thì phải luyện tập phải sai một nghìn lần. Phải trả giá, phải ngu đủ, phải đốt đủ tiền. Họ đóng băng nó thành chân lý, nguyên lý, luật bất biến. Nhưng đó chỉ là nguyên lý dành cho gà. Kẻ yếu cần lặp lại sai lầm để học. Kẻ mạnh thì học từ người đã làm được. Không ai bắt một thằng tỉnh táo phải đâm đầu vào tường một nghìn lần để học cách đi cửa chính.

Nếu được đọc, được học, được kế thừa trực tiếp từ người làm thật, giàu thật, thì việc của mình chỉ là phát huy. Không cần chết một nghìn lần để hiểu một điều đã có người chết trước rồi. Minh chứng rõ nhất là thế này, đọc xong bài tôi viết, không ai còn lừa được các bạn nữa, trừ khi các bạn vẫn chọn tiếp tục lừa chính mình để được đổ lỗi, để được làm nạn nhân.

Đằng sau mớ độc đó là cả một dây chuyền. Có những “thầy” thật ra cũng chỉ là nạn nhân giống mình, bị nhồi kiến thức nửa vời rồi nhai lại. Tôi không ghét những người đó. Nhưng có một loại khác, Biết rõ mình đang làm sai. Biết chắc học trò sẽ thua. Vẫn gói lại cho đẹp, bật nhạc, bật đèn, thao túng cảm xúc để há mõm ăn tiền. Với tôi, đó không còn là người nữa. Đó là thú đội lốt người khi biết sai, biết ác mà vẫn cố tình làm.

Tôi không tỉnh táo nhờ học thêm khóa nào. Tôi tỉnh ra khi buộc phải làm chủ lại số phận của chính mình. Tôi phải mất gần hai mươi năm, trả đủ tiền, đủ ngu và đủ đau mới hiểu được đúng một câu đó. Và tự do chỉ xuất hiện từ khoảnh khắc tôi chấp nhận đứng về phía sự thật! không đứng về phía cái tôi ảo tưởng thích vuốt ve nữa.

Từ lúc đó, tôi mới đủ bình tĩnh để làm việc tiếp theo, họp toàn bộ công ty và nói một câu mà đến giờ nhớ lại vẫn còn nghẹn.

Công ty hết tiền rồi!

Hơn nửa nhân sự chọn rời đi. Không trách được. Ai cũng phải nuôi gia đình. Còn lại chục anh em ở lại, chấp nhận cho công ty chậm lương một năm. Không hợp đồng. Không cam kết. Chỉ là cái gật đầu và câu “Em tin anh”. Đời tôi nợ những cái gật đầu đó.

Trước kia, mỗi lần thua lỗ tôi đều đổ cho thị trường, cho bối cảnh, cho nền kinh tế, cho chuyện chưa biết marketing online. Sau này nhìn lại mới thấy gốc rễ thất bại rất đơn giản và rất đau. Sản phẩm và dịch vụ của mình kém, thua đối thủ, không còn xứng đáng với số tiền khách bỏ ra. Khách không quay lại không phải vì họ không thương mình, mà vì ngoài kia có chỗ làm tốt hơn, nhanh hơn, đáng tiền hơn. Đời thẳng lắm. (Còn các Thầy đểu vẫn kiên định độc ác tối thượng khi khẳng định, sản phẩm ngon không bán được hàng, phải học bán hàng và marketing đi = cúng tiền cho tao đi)

Nhận kèo tìm ra ai có sản phẩm ngon mà không bán được hàng, thách tìm ra doanh chủ truyền thống nào có sản phẩm ngon đúng nhu cầu của khách mà ế, thách tìm ra sản phẩm WIN F0 nào vít ADS không thắng.

THÁCH KÈO 1 ĂN 10 luôn.

Nuốt được sự thật này, tôi mới thấy mình tự do. Không còn bị sách vở, khóa học hay mấy câu hô hào kiểu phải lên online, phải xây kênh, phải làm thương hiệu cá nhân, phải video... dẫn dắt, thao túng, biến thành nạn nhân nữa. Tôi nói thẳng với anh em, bỏ hết mấy thứ đó. Từ ngày mai chỉ tập trung đúng một chuyện.

Làm sao có thêm khách thật trong từng ngày một?

Việc đầu tiên tôi làm không phải lên online mở TikTok hay Facebook và đa kênh mà là dẹp hết! Tôi tìm lại danh sách khách hàng từ nhỏ nhất đến lớn nhất trong hơn mười mấy năm. Những cái tên tưởng đã quên, những số điện thoại chưa từng gọi lại. Ngồi lọc, gạch bút, chọn ra một ngàn người đã từng trả tiền cho mình. Mình Tôi nhận 300 người, còn anh em nhận 700 người để chiến.

Rồi tôi bắt đầu nhờ vả. Chuẩn bị quà nhỏ, không phải quà marketing, không combo tri ân cho đẹp mặt. Chỉ là thứ mình có, gói cho tử tế, viết tay vài dòng. Tôi tự gọi. Tự nhắn. Tự xin gặp. Tự đến tận nơi. Không phải để chốt đơn, mà để xin lỗi và xin được nghe sự thật.

Tại sao anh không mua nữa. Vì giá, vì sản phẩm hay vì dịch vụ. Bây giờ anh mua ở đâu. Họ bán cái gì khiến anh chọn họ. Có người cúp máy. Có người cà khịa. Có người nói thẳng hàng em dạo này dở, dịch vụ tệ! Có người tốt đến mức gửi luôn hình, chỉ cho tôi họ đang mua cái gì, ở đâu, giá bao nhiêu. Nghe xong nhìn xong nhiều lúc chỉ muốn độn thổ vì khách bỏ mình là xứng đáng. Nhưng chính mấy câu đó giải được hơn nửa bài toán.

Kinh doanh thật không phức tạp. Khách không mua nữa chỉ vì vài lý do. Sản phẩm kém. Dịch vụ tệ. Lợi ích họ nhận lại không đáng tiền. Hết.

Tôi họp anh em, mở hết tồn kho ra. Một đống hàng ngu nhìn mà xót. Toàn thứ mình thích, mình tưởng là trend, mình thấy trên slide. Trong khi trend thật ngoài thị trường là thứ khách đang mua nhiều nhất, cần nhiều nhất, hỏi nhiều nhất. Trend không nằm trong đầu mình. Nó nằm trong tay khách. TREND do khách tạo ra, và chúng tôi chỉ là người thực thi sản xuất đúng mong muốn của khách.

Ngày hôm đó tôi làm điều trước giờ chưa từng dám. Bỏ hết. Xả hết. Thanh lý. Chặt nát cái tôi. Chúng tôi chỉ giữ những mã mạnh nhất mà khách mua vì cần. Gom lại tất cả những gì nghe được từ khách. Họ cần gì, ghét gì, sẵn sàng trả tiền cho cái gì. Lúc đó tôi mới hiểu nhiệm vụ của mình không phải sáng tạo cho sang, mà là đáp ứng đúng cơn khát thật của thị trường. Kiếm tiền rốt cuộc chỉ là cuộc chơi xem ai phục vụ nhu cầu của khách đều hơn, sâu hơn và lâu hơn.

Mỗi mẫu mới, chúng tôi không vội bán. Tôi đem tặng khách thân, tặng thật. Dùng thử giúp em, phản hồi thật, chê cũng được. Có mẫu bị trả liền. Có mẫu được nhắn cái này ngon đó. Tôi ghi hết.

Ba tháng đó, công ty sống bằng đúng hai chữ cầu thị. Không phễu. Không kênh. Không ads. Mỗi ngày chỉ hỏi một câu hôm nay làm được gì nhỏ để lợi ích của khách tốt hơn hôm qua. Giao hàng nhanh hơn không. Đổi hàng dễ hơn không. Tư vấn rõ hơn không. Cá nhân hóa thêm nhiều người được không.

"Mỗi ngày cộng thêm 1% trăm cho khách, doanh nghiệp tự nhiên cũng sống lại 1%.

Khách giúp tôi biết nhập gì, bán gì, giá nào, thì công ty cũng làm y như vậy với đối tác. Mẫu nào chạy nói chạy. Mẫu nào chết nói chết. Không giấu nghề. Không mập mờ. Cùng sửa. Cùng sống. Tôi hiểu ra marketing ở tầng gốc là xây dựng mối quan hệ giữa người với người để cùng thắng.

Trong lúc đó, tôi nhìn lại mối quan hệ với nhà cung cấp. Nhiều đối tác rất tử tế, cho công nợ dài, gồng cùng mình. Nhưng hàng họ mang về không bán được. Mà nợ thì trước sau gì cũng phải trả, tôi mạnh mẽ dừng nhập hàng dù họ rất tử tế! Và tôi đã chia sẻ chân thành lại họ cách tạo TREND, khách hàng là nhà sản xuất TREND, khách thích gì chúng ta cứ thế làm theo y chang hoặc cải tiến hơn mong đợi.
"Bán thứ khách thích dễ dàng và thông minh hơn việc "sáng tạo ngu" ra thứ mình thích rồi muốn khách mua"

Cũng từ lúc đó, tôi dẹp luôn quan hệ ảo. Không nhậu nhẹt để giữ hình ảnh. Không chụp hình khoe networking. Không xuất hiện cho đủ mặt. Anh em trong công ty mừng ra mặt. Họ thấy rất rõ, một thằng lãnh đạo sống ảo và quyết sai thì cả công ty gánh đủ. Còn khi mọi quyết định xoay quanh lợi ích của anh em và khách hàng thì tổ chức tự đứng thẳng lại.

Tôi cũng dẹp luôn những kẻ quay lưng khi mình khó. Tiền kiếm được từ khách, tôi dùng để chăm khách, đãi khách, chơi với khách hào sảng. Tôi tự hứa một điều rất rõ: không bao giờ phản bội khách hàng thêm một lần nào nữa. Chơi với khách mới là thượng sách.

Song song đó, tôi nhìn thấy một thứ kinh tởm nổi lên rất rõ. Marketing làm màu bằng từ thiện, lợi dụng lòng tốt để bán hàng đểu. Một năm thanh lọc vừa rồi, ai cũng thấy cái giá của nó. Trò này chỉ xài được vài mùa. Cây kim giấu mãi rồi cũng lòi. Dân chiến mạnh thực thi như tôi thừa sức làm x100 lần vậy. Nhưng đã chọn làm thật gần hai chục năm rồi, quay qua làm ác là tự giết mình. Tôi chọn thiện. Chọn lẽ phải. Chọn tiếp tục làm người. Chọn không ăn thịt đồng loại.

Ba tháng tiếp theo, công ty bắt đầu ngóc lên. Không kỳ tích. Không thần thánh. Nhưng doanh thu đã đổi hướng. Vì gốc rễ đã cắm lại đúng chỗ. Sản phẩm tốt hơn. Dịch vụ dày hơn. Lợi ích khách rõ hơn.

Tôi viết và quay lại hành trình thật đó lên online. Mời khách sỉ đến chơi. Chia sẻ hết để họ cùng thắng. Không giấu nghề. Cuối cùng tôi chỉ giữ ba nguyên tắc, làm thứ tốt nhất cho khách trong khả năng, cái gì tạo tiền cho cả hai bên thì giữ, cái gì không ra tiền thì bỏ. Bỏ cảm xúc. Bỏ thứ mình thích. Bỏ luôn cái tôi từng nghĩ mình hiểu khách hơn họ.

Ngày tôi làm được vậy, tôi thấy mình rảnh. Rảnh khỏi sợ tụt hậu. Rảnh khỏi áp lực phải lên mạng cho bằng người ta. Tôi hiểu rất rõ một điều, thương hiệu thật nằm trong túi tiền của khách và trong niềm tin của đối tác, không nằm trên sân khấu.

Nguồn: Fb Ngu gọi bằng cụ

Pin It

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *